Hạnh phúc lớn nhất với tớ, suốt những ngày qua. Tình cảm ấy vẫn trong veo như giọt nắng tháng năm ngoài kia, và chúng ta sẽ viết tiếp những điều đẹp đẽ trong tương lai, sẽ lại là những ngày tràn ngập nụ cười, Hùng nhé!
Đó là một chuyến đi đáng nhớ vô cùng, có lẽ là chuyến đi đặc biệt nhất từ trước tới giờ của tôi. Với một cô gái không hề quen biết…
- Này, đi Mai Châu nhé!
Kì lạ. Quá kì lạ mà. Đó là một ngày bình thường như mọi ngày, nếu không có cuộc gọi ấy. Khi tôi đang lướt qua những tấm ảnh trên facebook của một người bạn cấp III, thì điện thoại tôi reo liên hồi. Số lạ. Chần chừ một lát, tôi định cúp máy, không nghe. Nhưng, không hiểu vì bản nhạc chuông réo rắt quá hay vì hôm nay là một ngày mưa buồn ủ ê, nên tôi nhấn nút nghe. Một giọng nói rất lạ:
- Này, lâu lắm rồi không gặp cậu. Chúng ta đi Mai Châu
- Này, nhưng mà….
- Không nhưng gì hết, 8h mai ở bến xe nhé. Không cao su!
Tôi còn chưa kịp nói ra đống thắc mắc của mình, rằng chúng ta chẳng hề quen biết nhau, rằng tôi cũng chưa đi Mai Châu bao giờ, rằng… Ủa, và đầu dây bên kia cúp máy, để lại những tiếng tút tút dài, bỏ lại thằng con trai là tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi ngẩn ngơ một hồi, đi tới đi lui trong căn gác xép bé tí tẹo, cố gắng lục lọi trong cái trí nhớ có phần tồi tệ của mình xem số đó là của bạn nào, có phải là bạn cấp III hay không, hay là số của bạn nào đó ở cửa hàng kem của tôi, hay là bạn ở dưới quê v.v…Nhưng mà càng lục lọi càng không nhớ nổi, và loại trừ, thì không hề có ai quen quen mà giọng nói kiểu đó. Lạ quá. Tôi không mang băn khoăn này nói với ai, lạ thay, lại chỉ chăm chăm xem Mai Châu có gì hay.
Ừ, cứ xem thử thôi. Những bức ảnh hiện ra sau vài giây tra google. Những cánh đồng mát xanh, những đám mây phủ quanh triền núi, những con suối mát lành, những ngôi nhà sàn xinh xắn, tâm trạng tôi thay đổi từ tò mò sang thích thú cực độ sau những cú kích chuột vào từng bức ảnh. Và mặc kệ cái cảm giác nghi ngờ to đùng trong đầu. Tôi tự mình xếp hành lí vào một cái balo con con, chờ tới sáng để tới chỗ hẹn. Cứ đi bừa đi, bạn ấy là con gái còn không sợ, huống chi mình con trai. Thế rồi, tôi đánh một giấc ngon lành, cơn mơ đến rất nhanh…
Đúng 8h, tôi đến điểm hẹn, bến xe đông đúc, nhưng không hiểu sao (mà đã nói là kì lạ rồi mà) bạn gái ấy vẫy tay chào tôi, đúng, chào tôi ạ. Phải mất mấy giây, tôi mới hết ngỡ ngàng, vì nụ cười kia, quen thuộc, quen thuộc tới nhói lòng, nhưng sao tôi không thể nhớ ra đó là ai. Không một cái tên nào hiện ra trong đầu, không một mối dây liện hệ nào cho thấy từng gặp trước đó, nhưng sao, vẫn quen thuộc, quen lắm.
- Tớ là Linh, Linh nhé!
- Tớ là Hùng. Tớ từng quen cậu sao?” Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn khi thốt ra câu đó. Lời nói nhanh như gió, và tim tôi khẽ nhói lên một nhịp.
- Không hề gì, không nhớ, rồi cậu sẽ nhớ. Mà chưa quen, thì rồi sẽ quen. Cô bé cười tít mắt, làm tôi cũng mỉm cười theo. Có hề gì, ừ, rồi cũng quen thôi mà.
Và chúng tôi đi cùng nhau như thế. Cô bạn cứ luôn miệng nói cười, đưa tôi thức ăn, còn tôi thì vẫn không thôi những thắc mắc trong đầu. Bạn ấy là ai, tôi đã từng gặp ở đâu chưa, sao lại biết tôi chứ.
- Này, cậu có thể thôi thắc mắc tớ là ai được không. Cứ đi cho thoải mái đã nào.
Như đọc được ý nghĩ của tôi, Linh lên tiếng sau khi đưa cho tôi miếng xoài ngọt lịm.
- Uhm.
Rồi những câu chuyện bắt đầu. Chúng tôi cùng hỏi về sở thích, về những nơi mà tương lai muốn đi, muốn làm. Linh nói bạn ấy thích được học về du lịch, để đi được thật nhiều nơi, làm quen được thật nhiều bạn mới. Linh quay sang tôi: “Ví dụ đẹp trai như Hùng chẳng hạn”, rồi nháy mắt kèm theo nụ cười thật tươi. Ôi cái răng khểnh, tôi từng thấy ở đâu rồi thì phải, đầu tôi bắt đầu quay quay…Linh chợt lay tay tôi:
- Tớ đùa thôi, nhưng tớ thích đi thật, thật đấy.
- Thì chúng ta đang đi đây. Tôi cùng cười theo cô bạn. Bên ngoài cửa xe, nắng vàng như rót mật, quái thật, hôm qua trời còn ủ ê lắm cơ mà. Vài cơn gió len lỏi vào trong xe, thổi bay bay mái tóc của Linh, nhìn hay hay. Linh thì vẫn mải miết bóc thêm xoài cho tôi ăn, không để ý có thằng bé cứ nhìn mái tóc mình. Ôi, tôi thầm cám ơn cú điện thoại nhầm đối tượng của Linh thế không biết. À, phải cảm ơn thêm cậu bạn mà Linh định đi cùng nữa, nếu không, làm sao tôi có cơ hội được ngồi đây, bên cạnh cô bạn đáng yêu này cơ chứ.
Mai Châu đón chúng tôi bằng ánh hoàng hôn bao trùm lên những mái nhà sàn nằm im lìm dưới chân núi. Vì không đi theo tour nên Linh nói sẽ đi theo kiểu homestay. Vậy là chúng tôi cùng nhau đi bộ theo chỉ dẫn của mấy người dân bên đường vào bản Lác, rồi xin ngủ nhờ nhà dân. Con đường nhỏ dẫn vào làng, hai bên là cánh đồng lúa xanh ngắt, Linh hăng hái đi trước, lâu lâu lại quay lại cười với tôi. Tới làng, chúng tôi nhất trí chọn ngôi nhà với những giỏ phong lan treo đầy trên dàn, bên những gốc cây to trước cửa. Chỉ sau vài phút, cô bạn nhanh chóng xin cho chúng tôi được ngủ lại một đêm. Chủ nhà mà chúng tôi ở có một cụ già, đôi vợ chồng trẻ và 2 bé gái chừng lớp 5, lớp 6. Anh chị chủ nhà thân thiện và hiếu khách, nhắc chúng tôi lên nhà sàn cất đồ rồi xuống tắm và ăn cơm. Bữa cơm tối với xôi nếp nương, gà luộc và rau rừng, ngon quá chừng.
Sau chuyến đi dài trên ô tô, hai đứa cũng đói, nên ăn ngon lành. Bà cụ ở cùng anh chị cứ liên tục khen hai đứa ăn tốt, và gắp thức ăn cho cả hai. Ăn cơm xong, 2 bé đã nhảy sang nhà hàng xóm, kéo theo mấy bạn chừng tuổi ấy sang chơi với Linh. Có vẻ, cô bạn rất được lòng các em nhỏ, Linh kéo các em lại gần và tết tóc từng bé một. Mấy em dễ thương ra trò, hết rủ chúng tôi chơi trò trốn tìm quanh nhà sàn, lại rủ đi xem hát và đốt lửa trại. Tất nhiên là chúng tôi đồng ý liền. Đêm Mai Châu yên tĩnh kỳ lạ, không khí thì mát mẻ, đám trẻ con lăng xăng chạy trước, tôi và Linh đi chầm chầm theo sau, hai bên đường, mùi thơm của những nhánh lúa non cứ thoảng qua, dễ chịu vô cùng.
- Đây là lần đầu tiên tớ đi Mai Châu đấy!. Linh nói lớn. Còn cậu?
- Cũng lần đầu tiên luôn!
- Thực ra, chưa bao giờ tớ đi xa kiểu này. Nhưng, tớ muốn làm một điều đặc biệt, cho một người bạn của tớ!
- Bạn cậu?. Tôi thầm nghĩ chắc là cậu bạn kia đây mà.
- Bạn ấy thích đi Mai Châu lắm, nhưng chưa có cơ hội đi, nên lần này tớ muốn đi tới đây, là vì cậu ấy. Giọng Linh nhỏ dần, hơi run run.
- Thì cậu đã tới đây rồi, nhưng lại với một người lạ hoắc” tôi định tiếp tục nói ra những thắc mắc, thì Linh ngăn lại.
-Thôi nào, tận hưởng chuyến đi đã. Lũ trẻ đi trước nhắc chúng tôi đi nhanh hơn, đã gần tới bãi cỏ đốt lửa trại. Tôi lằng nhằng với mớ câu hỏi trong đầu, thì Linh đã khoác tay kéo tôi đi. Rồi tôi và Linh cũng cuốn theo mọi người với những điệu xòa hoa bên lửa trại giữa núi rừng. Qua ánh lửa, khuôn mặt Linh lấp lánh, gợi cho tôi về một ký ức nào đó rất xa, nhưng tuyệt nhiên tôi chỉ nhớ có thế….
Hai ngày sau, chúng tôi cùng nhau khám phá Mai Châu, sớm thì lên đỉnh cột cờ Mai Châu đón bình minh, ngắm nhìn sương trắng xóa cả dãy núi, thích thú nhìn sương tan dần đi, để ánh mặt trời chiếu lấp lánh trải dài trên từng cánh đồng dưới chân thung lũng, khi đó, khoảnh khắc ngày mới bắt đầu, sức sống của núi rừng bừng sáng trong ánh mắt. Chúng tôi cùng chạy xe trên con đường mòn quanh co dẫn lên đỉnh núi, nghe chim hót líu lo, có lúc dựng xe ngồi bên vệ đường, ngắm một vài người dân dậy sớm vác gùi lên núi hái củi, cuộc sống trôi qua thật bình dị và dịu dàng…
Linh hứng chí đứng lên, hét thật to tên tôi, chúng tôi cùng nhau hét vang và cười toe khi nghe tiếng mình dội lại từ vách núi. Rồi lại tiếp tục leo hang Chiều, hai đứa cùng mấy đứa trẻ trong bản vừa leo vừa ngắt quả mâm xôi bên đường ăn. Linh cười luôn miệng, tôi cũng thế. Linh bảo, dù có chuyện gì đi nữa, mỉm cười thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Dù cả thế giới này có u ám tới cỡ nào, chỉ cần cậu mỉm cười, hẳn những điều tuyệt đẹp sẽ vẫn ở lại, mãi mãi. Nụ cười mang lại may mắn đấy, Linh quay sang lí lắc: “Cười cái xem nào!”, thế là chúng tôi lại cười vang, ánh nắng chiều trải dài sau lưng…
Tối đến, chúng tôi cùng đi dạo, nghe cả hương hoa rừng thơm phả vào trong gió, ngắm bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, ôi chuyến đi thật tuyệt vời. Tôi chẳng muốn nói lời tạm biệt Linh một tẹo nào. Rồi cũng tới lúc chuyến đi kết thúc, tôi còn đang không biết phải mở lời làm sao để tiếp tục được gặp Linh, thì cô bạn đã hẹn cuối tuần đi làng cổ. Làm sao không đồng ý cho được, khi mà bản thân tôi cũng thực sự muốn vậy. Tôi dù còn thắc mắc về Linh, nhưng còn gì quan trọng hơn việc tôi vẫn được gặp bạn ấy.
Những ngày sau đó, tôi cùng Linh tham gia rất nhiều chương trình tình nguyện, cùng nhau đi làng cổ, đi nặn gốm, hay chỉ lang thang bờ hồ cùng ăn kem…Nhưng, tôi nhận ra mình mến Linh nhanh chóng, chẳng hiểu sao cảm giác vô cùng thân thương mỗi khi nhìn Linh cười. Cảm giác thật khó tả. Có nhiều lúc, Linh im bặt, cứ lặng nhìn tôi thật lâu, những lúc ấy, tôi thấy cô bạn buồn thiu như con mèo nhỏ. Đến khổ sở tôi phải nặn ra đủ trò làm cô bạn cười. Linh bảo, có một người Linh rất muốn chia sẻ mọi chuyện, nhưng người đó lại không nghe Linh nói. Tôi đập tay lên ngực cười hì: “Tớ này, cứ nói với tớ này!”. Linh quay sang, đôi mắt ngấn nước:
- Cậu thật không nhớ gì sao Hùng?
Tôi lơ ngơ chẳng hiểu Linh đang nói gì. Thật, không thể hiểu được những lúc Linh như thế. Nhưng rồi Linh lại nhanh chóng chuyển qua chuyện khác, lại cười, lại đi cùng tôi qua bao con phố…
Nhưng cũng bất ngờ như khi Linh tới, cô bạn đột nhiên ngừng tất cả mọi liên lạc, không một dòng tin nhắn, một lời tạm biệt. Điều ấy làm tôi phát điên. Tôi nhớ Linh rất nhiều, nhớ nụ cười, nhớ cả cách nói chuyện hay nheo nheo mắt của bạn ấy. Tôi bắt đầu điên loạn đi tới tất cả những nơi mà Linh đã từng dẫn tôi đến, lục tìm tất cả, trong mọi điều có thể, để mong gặp lại dáng hình ấy. Nhưng tất cả đều vô vọng. Linh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không một dấu vết.
Nỗi nhớ da diết, quay quắt ôm lấy tôi từng ngày. Rút cục Linh có thể đi đâu được chứ? Và vì sao Linh lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tại sao, tại sao lại như thế chứ? Đầu óc tôi quay cuồng, từ ngày Linh đi. Gần như đêm nào tôi cũng thức trắng, và tình trạng ấy kéo dài cả tháng nay. Trong giấc mơ chập chờn, tôi thấy những hình ảnh vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc. Có tiếng nói cười, có những vòng xe đạp, và có cả Linh. Thật kì lạ, trong giấc mơ, tôi với Linh thân thiết, như đã quen từ rất lâu rồi, chứ không phải như mới tháng trước- trong chuyến đi Mai Châu. Tỉnh giấc, tôi chới với giữa những ngày không Linh, và những giấc mơ kì lạ.
Sáng nay bước ra thềm, tôi luống cuống va vào mẹ khi mới đi chợ về. Túi xách rơi ra chiếc chìa khóa nhỏ, là hình tôi và Linh. Không phải ảnh đi Mai Châu. Tại sao lại như vậy? Ánh mắt mẹ biến sắc, tôi choáng váng gặng hỏi mẹ, đầu óc bắt đầu đau nhức tột độ. Tôi như điên lên, gặng hỏi mẹ tại sao. Mẹ đau đớn nói trong tiếng nấc:
- Bác sĩ nói con tạm thời mất một phần trí nhớ, do vụ tai nạn giao thông 2 năm trước, đầu của con va đập quá mạnh. Linh…Linh nó không chịu để con như thế, nên nó đã dẫn con đi qua những nơi 2 đứa từng đi….Nhưng không có kết quả….con ơi, con không nhớ thêm được gì sao.
Những lời mẹ nói như nhát búa giáng vào đầu tôi, tôi chỉ kịp nhớ một cơn đau dữ dội ập đến, làm tôi ngã nhào. Những ký ức về Linh như thước phim chạy nhanh qua đầu, càng lúc càng rõ nét, trong cơn mê man, tôi thấy Linh liên tục nhắc đến tên mình. Là Linh, đúng là Linh rồi, tớ nhớ ra tất cả rồi, cậu có thể về đây ngay không? Linh ơi. Tôi hét lớn và choàng tỉnh giấc, tôi thấy ánh mắt mẹ bàng hoàng lo lắng nhìn tôi, và còn cả Linh, đúng là Linh của tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy cô bạn, tôi nghe thấy Linh khóc, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
- Là cậu, tớ chỉ nhớ rằng mình rất nhớ cậu, Linh ơi!
Cuối cùng cậu cũng đã nhớ ra tất cả. Hạnh phúc lớn nhất với tớ, suốt những ngày qua. Tình cảm ấy vẫn trong veo như giọt nắng tháng năm ngoài kia, và chúng ta sẽ viết tiếp những điều đẹp đẽ trong tương lai, sẽ lại là những ngày tràn ngập nụ cười, Hùng nhé!